Cô đơn 2
Tôi lại thấy
Ngạo giữa trời
Trong vạn vật
Cô đơn
Như mặt trời đi cả ban ngày
Như mặt trăng đi cả ban đêm
Như đoàn tàu lùi lũi
Như một gốc cây khô
Như hàng giờ im lặng
Đắm chìm sách và thơ
Tôi tự hỏi
Trái đất có tự hỏi nó quay quanh mình bao nhiêu vòng
Người mẹ có tự hỏi mình nấu bao nhiêu bữa cơm
Mặt trời đã đốt bao nhiêu phân tử khí
Con người tự huyễn hoặc, tự cô đơn.
Tôi lại nếm
Cuộc đời nghiện đắng nghiện cay
Nghiện cả vị chát
Nghiện nỗi đau
Nghiện nước mắt
Nghiện những giọt mồ hôi rơi mặn
Nhưng có ai nghiện vị ngọt của yêu thương?
Tôi lại sờ
Một ấm trà một cái chén
Một chiếc chăn đơn
Một manh chiếu rách
Một chiếc hộp đen
Một đời câm lặng
Một chiếc môi khô
Gói mỳ thay gạo
Một thân người
Trên nóc lũ mênh mông
Tôi lại ngồi
Một mình
Một góc
Một cây đàn
Nhiều bài hát buồn
Những tiếng cầm rên rỉ nỉ non
Mà chẳng nói được tiếng lòng
Một dây đứt
Tôi lại uống
Trăm chén quăng thân
Trăm bầu dốc cạn
Trăm tiếng hò
Trăm lần rót
Ngàn lời dô
Hào nhoáng
Trơ trẽn
Lừa dối
Hèn hạ
Uống cả rồi
Vào tôi
Tôi lại đấm
Một cú đấm lên trời
Không đích
Không đau
Không tuốt hận
Rồi câm lặng
Ngắm nhìn
Ngọn đèn đêm.
Tôi lại nghe
Tiếng loa phường ròn rã
Tiếng người hát người khen
Tiếng hoan hô hồ hởi
Sắc đỏ ngập cả trời
Sắc vàng ùa ùa tới
Tiếng gọi nhau í ới
Không tiếng nào gọi tôi
Tôi không ngửi
Mũi cũng đã tắc rồi
Không thơm
Không thối
Không ngái
Không mùi
Bông hoa nào đẹp?
Bông hoa nào thơm?
Tôi lại chong
Đêm lìa cành chiếc lá
Sáng một lá đâm chồi
Cây với lá cây với lá
Có chỗ nào
Cho gửi gắm bóng tôi.