Dạo trăng
Gió rụng rơi trăng lóng lánh hồ
Đêm rằm! trăng đẹp chợt ngẩn ngơ
Có phải trăng rụng ra cô ấy ?
Hay là sự thật mọng bóng thơ
***
Cô bước hồn nhiên ngắm mọi người
Tôi thì chỉ ngắm có cô thôi
Trăng vàng dát đường cho đối lứa
Lặng lẽ theo nhau lặng lẽ cười.
***
Thướt tha tà áo nhè nhẹ bay
Thoang thoảng hương đưa gió ru cây
Lững thững rồi cô chợt dừng bước
Ngoảnh sau, hình như tránh bụi bay.
***
Chợt thoáng dừng chân rồi tiếp đi
Không biết lòng ai nghĩ ngợi chi?
Chị Hằng vén mây cười e lệ
Mi mắt nào đâu có bụi gì!
Nguồn:nguyenthanhtrung.info Sao chép liên kết