Đối Mặt Trời
Có buổi chiều khi đứng trước hoàng hôn
Ánh mặt trời trải mênh mang thảm đỏ
Tôi ngẩng đầu
Mặt trời hồng nheo mắt nhìn tôi.
***
Hòn lửa trút lên vai sợi hồng tươi nhân loại
Nó khoe mầu
Cho sâu thẳm tương lai
Thử hỏi nó suốt chiều dài lịch sử
Ánh huy hoàng dân tộc Việt là đâu?
***
Người ta hỏi
Người ta trả lời
Ta cũng biết
Nhưng ta quên hết
Ta là ta
Và ngươi chẳng phải ta
***
Chính vì thế con đường ta sẽ đi
Có những lúc ngươi rạng soi hồng thắm
Có những lúc ta đi trong thăm thẳm
Của đêm đen và vượt gió tìm ngươi.
Nhưng
Sức nặng cuộc đời ta
Đâu?
Có lẽ:
Là đồng cảm kiếp người Việt nghèo khôn.
***
Đến bây giờ ta thấy ta bế tắc
Dù hiện nay ngươi soi sáng con đường
Bế tắc ta
Vật lộn giữa thời gian
***
Ta muốn gom sức mạnh hàng lớp người
Muốn tin rằng có nhiều kẻ như ta
CÓ ước muốn
Dù nay ta bế tắc
Nhưng tin rằng đất nước có ngày mai.
Ngươi sắp lặn
Và ngày mai lại tới
Nhưng tim này ai biết có ngày mai
Sẽ nặng đầy như bản thân vốn có
Và mỏng mảnh: lý tưởng, niềm tin
Lý tưởng này là kế thừa quá khứ
Niềm tin ta mai ánh sáng trả lời
Ta đi trước hay là ta dại dột
Sa mạc đời, ôi tiếp bước về đâu
***
Mai sau
Mai sau
Mai sau
Ta đã nhìn suốt chiều dài lịch sử
Tìm thiên mệnh trong mầm mống phá hoang
Bàn tay ai sẽ thả rồng ra biển
Mảnh đất nào ươm cánh cất tung cao
***
Thử hỏi gió và giông trong chớp giật
Liệu có kéo nổi ta ?
Thử hỏi sóng ào lên bao tức giận
Có nhận chìm được ta ?
Nhưng ta biết những kiếp người câm lặng
Tồn tại
Và sẽ diệt vong ta.
***
Trước mặt trời
Ta thú nhận cùng ngươi
Sức nặng ta tình yêu - cuộc sống
Gần gụi đời thường với mỏng mảnh ước mơ
Muốn cả hai cái nghĩa với cái tình
Kết những đường bé nhỏ đến xinh xinh
Vào đời ta
Và tương lai phía trước
Đối mặt trời
Mắt ánh nhìn bay vút
Nỗi lòng này
Xin tỏa sáng cùng ngươi ./.