Lên đôi
Rạp mình cỏ chào khắp triền đê
Đom đóm giăng sao chấp chới về
Chị Hằng ngơ ngẩn. Cô đơn lạ.
Chẳng được như người, có: "có đôi"
Ngơ ngác giọt thương rớt cỏ mềm
Chập chờn đom đóm chìm màn đêm
Một buổi ngày xưa thơm hoa cỏ
Ta đã từng xây giấc mộng êm
Long lanh hạt sương nhặt lên tay
Bóng trăng cho tôi hỏi câu này
Chị sống từ xưa chị có biết
Sao loài người cứ phải "lên đôi"?
Nguồn:nguyenthanhtrung.info Sao chép liên kết